Kịch bản không phải như thế này – chương 14

Chương 14: Xử lý tốt đẹp

Đại khái là hai người diễn vô cùng ăn nhập, Trác Phồn ngồi một chỗ quát tháo trở thành nhạc nền, Ôn Mộ Ngôn ngửa đầu thở gấp gáp một trận, cố gắng tiêu hóa mấy lời của Tiếu Hàm vừa nói, không khỏi tức giận, “Tôi chưa từng bị cưỡng bức, làm sao mà biết được!” Gương mặt của hắn hơi ửng hồng, không biết là do giận hay hay là do nguyên nhân khác.

Tiếu Hàm đè lại tay Ôn Mộ Ngôn, thật may mắn là trong giai đoạn này kịch bản chú trọng miêu tả tâm lý nhân vật, bây giờ mà để cho Tiếu Hàm vừa làm vừa nói lời kịch, hắn thật lo lắng chính mình sẽ nhịn không được mà nói sai lời thoại.

Nhiệt độ trong căn phòng này không cao, có chút âm lãnh, mà hai người đang vận động kia đã nóng bức đến không chịu được, Tiếu Hàm vẫn cố gắng chú ý đến cảm giác của Ôn Mộ Ngôn, nhưng lúc này hắn sắp không nhịn được, bên trong người đối phương vừa chặt lại vừa nóng, khoái cảm làm cho hắn hừ nhẹ thành tiếng, “Hiện tại, không phải, là bây giờ….. Anh có thể học được thế nào là cưỡng bức…”

Khoái cảm khiến cho toàn thân Ôn Mộ Ngôn trở nên vô lực, hầu kết trên cổ không ngừng hoạt động lên xuống, nghe thấy lời nói ác ý, liền ngửa cổ ra sau, hô hấp trầm xuống thấp giọng hừ hừ, “Loại sự tình này…… Ai thèm học…….A……”

Tiếu Hàm bị hắn kẹp chặt, cả người như bị châm lửa cháy bùng lên, vất vả nhịn lại, Tiếu Hàm ha ha cười lạnh, “Ôn Mộ Ngôn, anh còn thấy chưa đủ có phải không? Hay là trời sinh anh chính loại thích bị người khác đè? Nơi này của anh cắn tôi cũng thật chặt a.” Vốn dĩ lời kịch là cố ý nhục mạ Ôn Mộ Ngôn, nhưng từ miệng của Tiếu Hàm nói ra, mang theo hơi thở nóng bỏng, âm cuối lại gần như cố tình trêu chọc, tựa như muốn kích tình chứ không phải nhục mạ.

Nghe vào tai của Ôn Mộ Ngôn ý tứ ấy lại được củng cố thêm bảy tám phần, mông cũng vặn vẹo nhanh hơn, khàn khàn cúi đầu kêu một hồi, kìm lòng không đậu mà ngửa đầu muốn được hôn.

Tiếu Hàm kinh hãi, dồn hết nghị lực của mình lại để khắc chế ý tưởng cúi đầu xuống hôn, hắn cúi đầu thấp xuống, hô hấp dồn dập, “Muốn chết sao, nào có ai bị cường bạo mà lại có phản ứng như thế này?”

Ôn Mộ Ngôn cắn môi vô cùng ủy khuất, “Người ta quên.”

Mặc dù Tiếu Hàm vẫn có thể nhẫn lại thêm được, nhưng dưới ánh mắt ngập nước tràn ngập tình dục của người dưới thân, khiến toàn thân hắn khô nóng không chịu nổi, đẩy mạnh mấy cái rốt cuộc phải tiết ra.

Bất quá Ôn tiểu công lại không được như vậy, chỉ có thể cố gắng ngồi dậy, không làm gì cả.

Nhận thấy ánh mắt oán giận của Ôn Mộ Ngôn, Tiếu Hàm nhanh nhẹn nhặt quần áo phủ lên thân người hắn, miệng lớn tiếng đùa cợt, “Đem hắn vứt ra bên ngoài cho ta, đừng để hắn làm bẩn nơi này.”

Đúng lúc này, thay đổi đã bắt đầu phát sinh……..

Mắt thấy toàn bộ quá trình bạn tốt bị cường bạo, hai mắt của Trác Phồn vốn dĩ đã trở nên vô thần không còn phản ứng, tay được cởi trói bao giờ cũng không biết, bỗng nhiên nước mắt ở đâu trào ra, thình lình lấy được súng của Tiếu Hàm, chỉ vào hắn, vừa khóc, vừa run rẩy nói, “Tiếu Hàm, tôi thật không ngờ, thật không thể ngờ đến, anh có thể hận tôi đến như vậy, anh vũ nhục tôi còn chưa đủ hay sao mà bây giờ có thể xuống tay vói Mộ Ngôn! Cậu ấy rõ ràng vô tội! Chẳng lẽ chỉ vì cậu ấy quý mến tôi hay sao? Thả chúng ta ra! Nếu không tôi sẽ giết anh, cùng lắm thì chúng ta cùng chết!”

Đã sớm biết mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, Tiếu Hàm và Ôn Mộ Ngôn cũng không giật mình, Tiếu Hàm chỉ lạnh mặt nhìn Trác Phồn, khẩu súng trong tay y không ngừng run rẩy, hắn lộ ra một mạt cười chế nhạo, chậm rãi chỉnh lại quần áo, ánh mắt quét lên người Trác Phồn, nhẹ nhàng nói một câu, “Được, người đâu, mở cửa ra, cho bọn họ đi ra ngoài.”

“Nhưng mà thiếu gia……” Hai vệ sĩ định nói gì đó, bị Tiếu Hàm đưa tay ngăn lại.

Tiếu Hàm xoa xoa cằm, hơi thở lạnh lẽo, không ngừng bước tới gần Trác Phồn, “Cậu thực sự dám nổ súng sao?”

“Anh, anh đừng lại đây!” Trác Phồn vội chạy tới bên người Ôn Mộ Ngôn, dìu hắn đứng dậy, Ôn Mộ Ngôn miễn cưỡng mặc quần áo vào, hai chân vẫn còn hơi run rẩy, lúc này hắn cũng chẳng quản nhiều, lôi Trác Phồn đi về hướng cửa.

“Thiếu gia, có cần đuổi theo không?”

Sắc mặt của Tiếu Hàm trầm xuống, lạnh giọng nói, “Đuổi theo cho tôi, báo cáo lại hạnh tung, nếu mất dấu thì đừng có trở về đây.”

“Đã biết, thiếu gia.”

Một lần bỏ chạy, thời gian kéo dài luôn ba ngày, Tiếu Hàm cũng không rõ ràng kịch bản muốn hắn làm gì, chỉ mơ hồ cảm thấy những chuyện sắp tới sẽ phát sinh có chút không phù hợp.

Trong thời gian chờ đợi, hắn không khỏi cảm thấy nôn nóng, thậm chí hắn suy nghĩ, nếu dựa theo nội dung vở kịch sắp xếp cho hắn hối hận không kịp rồi trở về nịnh nọt cũng chẳng có gì to tát, với những tình huống có thể biết trước như vậy, hắn còn có thể tìm cách ứng phó. Nhưng hiện giờ, càng lúc nội dung vở kịch mà hắn có thể biết trước càng lúc càng ngắn, hơn nữa lúc này Ôn Mộ Ngôn đang ở cùng một chỗ với Trác Phồn, hắn không thể gọi điện thương lượng.

Rốt cuộc ở nhà đến ngày thứ ba, tầng sương mờ ảo dần dần tan ra, nội dung những chuyện sắp xảy ra trong vở kịch hiện lên trong ý thức của hắn.

Bật một ngọn đèn nhỏ trong phòng ngủ, Tiếu Hàm ngồi trầm tư dưới đèn, khuỷu tay dặt trên lan can, mười ngón giao nhau, dưới ánh sáng của ngọn đèn, bàn tay đổ bóng xuống sàn nhà tựa như con chim đang giương cánh, Tiếu Hàm nhìn chằm chằm cái bóng đó, chậm rãi để tay xuống.

Hắn cần quyết định một điều gì đó, hắn biết, giờ phút này Ôn Mộ Ngôn có lẽ cũng đang rối rắm như hắn.

Sáng sớm hôm sau, Nhàn Phúc liền báo cáo, Trác Phồn và Ôn Mộ Ngôn bị người của hắn vây tại một kho hàng ở vùng ngoại ô.

Tiếu Hàm hơi hơi vuốt cằm, hắn nhắm mắt lại nghĩ đến chuyện sắp tới sẽ phát sinh, trong lòng có tính toán, chỉ là hiện tại hắn đã không thể biết được chuyện ngày mai ra sao, xem ra, năng lực chi phối của kịch bản đang yếu dần.

Nhưng mà như thế cũng không hẳn là chuyện xấu, dù sao không nhìn thấy được tương lại mới đích thực là tương lai, mà không phải là bị một cái gì đó an bài nắm mũi dẫn đi.

Có điều lúc này, kịch bản tra – tiện vẫn còn có hiệu lực, nếu hắn dám công khai trái lời, không chừng sẽ phát sinh những chuyện kinh khủng.

“Mang theo vài người, theo tôi đến đó.” Tiếu Hàm uống hết sữa, lau miệng, đứng lên từ ghế salon.

Nhàn Phúc nhíu nhíu mày nói, “Thiếu gia, loại chuyện nhỏ nhặt này đâu cần ngài đích thân đi làm, cho người ở đó mang Trác Phồn thiếu gia về đà được mà.”

Tiếu Hàm lắc lắc đầu, không giải thích gì nhiều, “Đi thôi.”

“…..Vâng.”

Trong ba ngày qua, Ôn Mộ Ngôn vô cùng trầm mặc, mặc dù hắn cố ý an bài ở đây để cho Tiếu Hàm tiện theo dõi, nhưng đối với việc quan tâm an ủi Trác Phồn, chỉ là làm cho có lệ.

Thái độ của hắn so với ngày thường không được ôn hòa, thâm tình cho lắm, nhưng Trác Phồn cũng không quá mức nghi hoặc, dù sao hắn vừa mới trải qua sỉ nhục như vậy, trong mắt của Trác Phồn, chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời một con người. Đổi lại nếu là y bị như vậy, có khi đã muốn tự sát rồi, hiện tại Ôn Mộ Ngôn còn yên yên ổn ổn ngồi trước mặt mình, Trác Phồn đã cảm thấy khó tin vào việc ấy.

Căn bản y không biết, trước mắt sẽ phát sinh truyện gì, người rối rắm nhất chính là Ôn Mộ Ngôn.

“Mộ Ngôn, nhà kho này chúng ta đã ở đây cả một đêm rồi, kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu?”

Nhìn bộ dáng Trác Phồn không lo lắng chút nào, Ôn Mộ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, “Không cần đi nữa.”

“Vì sao a?”

Tiếng phanh xe cùng tiếng bước chân bên ngoài đã thay thế Ôn Mộ Ngôn trả lời tất cả.

“Không xong, nhất định là người của Tiếu Hàm tìm đến đây rồi, Mộ Ngôn, chúng ta mau trốn đi!” Trác Phồn kéo hắn định chạy về phía cửa sau, nhưng Ôn Mộ Ngôn vẫn ngồi yên không nhúc nhíc, căn bản không có ý tứ muốn đứng dậy.

“Không cần trốn, nơi này chỉ nhỏ như lòng bàn tay, thế lực của Tiếu Hàm mạnh như vậy, chúng ta có thể trốn được đế đây đã là quá xa rồi.” Ôn Mộ Ngôn thở dài, rút súng lục ra cầm trong tay, nhắm mắt dưỡng thần, “Ở đây chờ hắn tới đi.”

“Nhưng mà…….” Trác Phồn cau mày, đi đi lại lại.

Phía rước truyền đến ‘rầm’ một tiếng, có lẽ là tiếng cửa bị phá, vài tiếng bước chân xen lẫn tiếng nói đang tiến vào, rất nhanh liền đi đến chỗ của hai người, chỉ thấy Ôn Mộ Ngôn thoải mái cầm súng, Trác Phồn ở phía sau thấp thỏm lo âu cố gắng trấn định, một đám người như gặp đại địch giơ súng về phía Ôn Mộ Ngôn.

Lát sau, Tiếu Hàm một thân y phục mày đen chậm rãi tiến vào, làm một động tác tay nhỏ, mấy vệ sĩ lập tức thu súng đứng về phía sau hắn, bất động như núi.

Ánh mắt của hắn lạnh lùng quét qua hai người đối diện, khinh bỉ cười, “Ba ngày không thấy, xem ra hai vị vui chơi cũng không tệ, chỉ là không biết, hôm nay còn có thể trốn được đi đâu?”

Ôn Mộ Ngôn chăm chú nhìn hắn một lát, không nhìn ra ý tứ gì trong mắt Tiếu Hàm, hít sâu một hơi, tiếp nhận lời của hắn, “Vậy thì hỏi qua súng trong tay tôi đã.”

“A, Ôn Mộ Ngôn, anh có tin rằng chỉ một câu của tôi thôi, anh lập tức biến thành cái sàng không?” Tiếu Hàm khiêu mi cười cười, hắn khẽ vươn tay, cầm lấy súng từ phía người bên cạnh, mở chốt, nhắm ngay mi tâm của Ôn Mộ Ngôn.

Đối phương cũng không cam chịu yếu thế, hai người chĩa súng vào nhau, trong giây lát, không khí chợt trở nên lạnh lùng trầm mặc.

“Dừng tay!” Người ở phía sau Ôn Mộ Ngôn rốt cục không nhịn được mà lên tiếng, y lao tới đứng chắn giữa hai người, giang hai tay da, nhưng không biết phải che chở cho ai, nhìn Tiếu Hàm, lại nhìn Ôn Mộ Ngôn, vẻ mặt thống khổ, ngữ khí ưu thương nói, “Van cầu hai người, không cần vì tôi mà thương tổn đối phương! Tất cả đều là lỗi của tôi!”

Nghe nói như thế, cả Ôn Mộ Ngôn và Tiếu Hàm đều phun máu trong lòng.

“Tiếu Hàm, anh đến đây không phải vì muốn bắt tôi sao, được, tôi đi với anh, nhưng mà, anh phải thả Mộ Ngôn, tôi lập tức đi theo anh!” Vẻ mặt Trác Phồn tựa như đang đánh một canh bạc lớn, hai mắt ngấn lệ, cực lực áp chế phiền não của mình, thể biện tinh thần hi sinh vì bằng hữu của hản thân, tuyệt đối không vì hai người đàn ông đẹp trai, giàu có vì mình mà chém giết lẫn nhau người chết ta sống mà ngầm đắc chí nha!

“Tôi giết anh ta rồi, cậu không muốn đi cũng phải đi theo tôi!” Tiếu Hàm lạnh lùng nói, cả người vẫn không nhúc nhích, ánh mắt từ đầu đến cuối, đều dán ở trên người Ôn Mộ Ngôn, nửa điểm đều không liếc nhìn người khác.

“Tốt nhất anh nên bảo thủ hạ của anh cùng giương súng lên, nếu không trước khi anh giết được tôi, nhất định đầu của anh sẽ có thêm vài cái lỗ thủng.” Ôn Mộ Ngôn cũng nhìn sâu vào ánh mắt Tiếu Hàm, nếu giữa bọn họ không có đoạn đối thoại lãnh khốc kia, ánh mắt triền miên này nhất định mọi người sẽ cho rằng cả hai là một đôi tình lữ.

“Được lắm, để xem ai là người nhanh hơn!” Tiếu Hàm giơ súng, hai tay không hề run rẩy, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ, có cần diễn đến mức này hay không a!

“Đừng mà!” Trác Phồn thật sự hoảng loạn, y cắn răng một cái chắn trước người Ôn Mộ Ngôn, nói với Tiếu Hàm, “Tiếu Hàm, Mộ Ngôn đã nhiều lần cứu tôi, tôi không thể trơ mắt mà nhìn anh giết cậu ấy, nếu nổ súng, giết tôi trước đi!”

Tiếu Hàm khinh thường hừ lạnh, thật muốn trực tiếp nổ súng thành toàn cho tình cảm trong sáng kia.

Nếu đổi lại là tra công che chở cho nam phụ thụ trước mặt tiểu thụ trong lần cháy nhà hàng kia thì lại là cẩu nam nam a?

Nhưng mà tình huống trước mắt……..

Tiếu Hàm nhíu nhíu mày buồn bực, Trác Phồn chặn mất tầm mắt của hắn, hoàn toàn không thể trao đổi ánh mắt với Ôn Mộ Ngôn nha. Chẳng lẽ lại phải làm đúng theo kịch bản yêu cầu, nhất định phải có một bên bị tổn thương sao? Mặc dù không chết đâu, nhưng mà nghĩ đến đã thấy rất đau rồi! Cùng với tiểu thụ này chịu tra tấn, chẳng bằng….

Đúng lúc này, một bàn tay đập mạnh vào gáy Trác Phồn, không đợi y kịp phản ứng, Ôn Mộ Ngôn dùng hết sức lực bú sữa mẹ, đẩy mạnh một cái khiến Trác Phồn dính bẹp vào tường!

Ôn Mộ Ngôn xoa xoa bả vai mình, một bên oán giận, “Cầm súng lâu quá tê hết cả tay rồi.”

Tiếu Hàm không còn gì để nói, phất tay bảo một đám vệ sĩ đang há hốc miệng rời đi, nhíu mày nghiêm túc trách cứ.

“Làm sao anh có thể đối với Trác Phồn của chúng ta như vậy!?”

Không đợi Ôn Mộ Ngôn nói chuyện, Tiếu Hàm nghiêm túc giơ ngón cái lên tán thưởng, “Xử lý đẹp lắm!”

“…………..”

Bình luận về bài viết này

Bình luận về bài viết này