Thuần hóa đại thần 8

Chương 8: Ngô Nông cũng có phiền não a!

Buổi tối, Vương Tử nói đến chuyện công việc của nàng, Hứa Như Tư vừa đánh máy tính vừa gật đầu, bất kể hiểu hay không, đều gật đầu.

Trên thực tế Vương Tử đã sớm không nói đến chuyện công việc, cô đang nói Hứa Như Tư là đồ lang tâm cẩu phế, Hứa Như Tư cũng lại gật đầu còn nói, “đúng vậy a.”

Vương Tử cười lắc đầu, không biết người nọ là khờ thật hay đang giả bộ ngu.

“Em vẫn đang viết tiểu thuyết mấy hôm trước em nói?” Vương Tử từ phía sau ôm lấy nàng.

Hứa Như Tư lập tức quay người lại, nói với cô, “Em đang còn viết, chị đừng có nhìn.”

“Em không thích chị xem tiểu thuyết của em, tại sao?”

“Chỉ là rất ngượng thôi!” Hứa Như Tư cho rằng nàng viết linh tinh đủ thứ nội tâm của mình lên từng chữ, nàng có thể cùng với Vương Tử lột sạch quần áo, cơ mà không thể chấp nhận được việc đem nội tâm của mình vạch trần ra cho Vương Tử nhìn, khác biệt ở chỗ nào à? Về việc lột sạch quần áo, cái nhìn thấy chính là cơ thể, mọi người ai cũng như ai, nhìn chán cũng không ít đi miếng thịt nào, nhưng mà nội tâm nào có ai như ai.

Con mắt tinh tường của Vương Tử, sao có thể không nhìn ra nàng cự tuyệt, lập tức nói, “Ừ, không xem thì không xem, dù sao chị cũng không thích xem mấy thứ yêu đương của bọn con nít.”

“Gì! Cái gì gọi là tình yêu bọn con nít, em nào có nhược trí như thế hả!” Hứa Như Tư vui mừng khi Vương Tử rút lui, cơ mà không hài lòng người ta phê phán tiểu thuyết của mình.

Nghe giọng nói kia, nghe ra có bao nhiêu không thoải mái. Hứa Như Tư biết, tác phẩm mình viết chẳng qua chỉ là thức ăn nhanh văn hóa, nhưng mà thức ăn nhanh văn hóa cũng chưa chắc không thể lưu lại cho mai sau a. Thịt băm hương cá, cung bảo gà xé phay còn có thể trở thành món ăn nổi tiếng muôn đời đó thôi. Có mấy ai xem thường hai món ăn này cơ chứ.

Vương Tử nhìn những dấu vết mình để lại trên cổ Hứa Như Tư, khóa miệng hiện lên một nụ cười.

Người này giống như được cô nuôi ở nhà cưng chiều, trốn không thoát, bay không xa, tựa như luôn biết điều luôn ở một chỗ đợi cô về.

Gặp nàng là ba năm trước đây, vừa mới tốt nghiệp đại học, còn chưa bị xã hội vẫy bẩn, một đóa sơn trà thuần khiết, đã bị cô hái xuống cắm ở trong bình của cô.

Từ nay về sau nàng cũng chưa đổi chỗ ở: nhà, vẫn dựa vào cô mà sống.

Mối quan hệ dị dạng của hai người, không ít con mắt không hài lòng, nhưng cũng chẳng thương hại đến ai.

Hứa Như Tư vừa cắn kẹo vừa gõ mãy tính, một lòng một dạ dán mắt vào màn hình.

Âm thanh gõ phím lách cách dễ nghe, Hứa Như Tư duy trì chỉ một tư thế trong vòng một canh giờ.

Một tiếng đồng hồ sau, Vương Tử kéo tay nàng, thay nàng lưu dữ liệu, sau đó lôi nàng ra bên ngoài một chút.

“Mỗi một canh giờ nghỉ ngơi mười phút.” Vương Tử nói.

Hứa Như Tư bị cô lôi kéo, tâm không cam lòng, Vương Tử nói, “Không vui có thể nói ra.”

“Em không thích chị kéo em ra ngoài.”

Vương Tử đi phía trước một chút, nhận lấu oán trách của nàng, “Ừ.”

“Vậy chúng ta có thể đi về không?”

“Không, tiếp tục đi. Phải biết lo lắng cho thân thể của mình.” Vương Tử quay đầu cười một tiếng, khiến cho Hứa Như Tư thất vọng.

“Vậy thì nói làm gì?” Hứa Như Tư kêu to, có nói hay không có gì khác nhau sao.

“Mọi người đều có quyền tự do ngôn luận.” Cũng chính là cái gọi là ngươi có quyền nói chuyện, ta có quyền lựa chọn nghe hay không.

Vương Tử dẫn chó đi dạo, gặp mấy người có nuôi thú cưng trong khu đều sẽ lên tiếng chào hỏi.

“Buổi tối mang nó ra ngoài ăn cơm a?” Một người dẫn một con chó nhỏ hướng Vương Tử chào hỏi.

“Cho nó đi ra ngoài vận động một chút, hít thở không khí mới mẻ.”

Hứa Như Tư tàn bạo ngó con chó Bắc Kinh, đến nỗi nó tự biết điều mà né tránh, Hứa Như Tư cũng không quá chán ghét động vật, nhưng mà với cái giống bắc kinh này cũng là xuất phát từ nội tâm chán ghét, nàng cảm thấy giống chó này quá đê tiện, đê tiện đến mức nàng nghi ngờ rằng thì là làm sao chó có thể đê tiện đến thế được, nếu nói mức độ đê tiện, nàng kiên quyết không thừa nhận mình đang đố kỵ.

Bà ngoại của nàng về hưu, hàng tháng cầm tiền hưu trí của nhà nước, cuộc sống so với người trẻ tuổi còn đầy đủ hơn, tiện thể nuôi con chó, có gì ngon cũng cho nó ăn, còn đặc biệt nấu thịt xương cho nó ăn, cái con chó Bắc Kinh kia, ngoại trừ nhiệt tình với chủ nhân, gặp người ngoài luôn giữ bộ dáng xa lạ, hơn nữa, đối với Hứa Như Tư, mỗi lần nàng đến nó đều làm ra bộ dáng gặp kẻ địch, gặp lần nào, cắn lần đó.

Từ những kỷ niệm thảm thốc, Hứa Như Tư hận nhất là giống chó này, không ngờ trong cái khu này nuôi không ít.

Vương Tử nói, “Bộ dáng em nhìn nó cứ như là nó vừa mới giật mất đồ ăn của em.”

Hứa Như Tư hừ một tiếng, “Ai thèm giành ăn với nó.”

Vương Tử cười khẽ, “Lúc ấy chị nên chụp lại bộ dáng của em, xem em còn dám cãi lại hay không.”

Vương Tử nắm tay nàng chậm rãi tản bộ, đi một vòng, một vài tình huống khúc mắc trong tiểu thuyết bỗng nhiên được Hứa Như Tư nghĩ thông suốt.

Lúc trở về là nàng lôi kéo tay Vương Tử trở lại, Vương Tử ở phía sau nói, “Đi thêm một chút, mấy ngày rồi em không có ra ngoài vận động, coi như là thư giãn gân cốt cũng được mà.”

“Vậy mình chị đi dạo, em về trước.” Hứa Như Tư chạy như một làn khói, Vương Tử nhìn nàng rời đi, mấy lời nói đến cổ họng rồi mà không kịp nói ra ngoài.

Thôi, giữa hai người, cô vĩnh viễn là người nhìn nàng rời đi.

“Hàng xóm đối diện lại chuyển đi.” Trở về sau khi mua đồ ăn khuya cho Hứa Như Tư, Vương Tử nói ra chuyện mình vừa phát hiện.

Người ngồi trước máy tính đáp một tiếng, “Ừm, ban ngày em đã thấy rồi.”

“Ăn gì đó đi.” Vương Tử đem đồ ăn bỏ ra, lấy đũa, chuẩn bị cẩn thận, Hứa Như Tư không thèm hạ tay lấy một lần.

Há mồm ra, nói, “Vâng….”

“Em đấy!” Vương Tử gắp lêm một miếng thịt, thả vào miệng nàng.

“Ưm.” Hứa Như Tư đang bận, Vương Tử lấy ra giấy tờ, xem xét dữ liệu.

Cô mở máy tính, vào web, mở ra trang đã đánh dấu, bắt đầu đọc.

Cô chẳng qua chỉ là một người qua đường, Hứa Như Tư không cần biết cô là ai, chỉ cần cô biết Hứa Như Tư là đủ rồi.

Ngô Nông yếu đuối: Xin hỏi bạn đang ở đâu?

Bá vương cầm thú: Có việc nói thẳng

Ngô Nông yếu đuối: Có ý định viết sách mới không?

Bá vương cầm thú: Không có

Ngô Nông yếu đuối: ….*rơi mồ hôi lạnh*

Bá vương cầm thú: Có gì thì nói luôn đi.

Ngô Nông yếu đuối: Thật xin lỗi, tốc độ viết chữ của tôi rất chậm. Nghỉ hè là thời gian sốt dẻo nhất để đưa sách truyện ra thị trường, nhà xuất bản chúng tôi muốn đem sách của bạn làm trọng điểm cho lần xuất bản này, cho nên, xin hỏi bạn có thể viết sách mới, chúng tôi có thể toàn lực ủng hộ cho bạn.

Bá vương cầm thú: Không có.

Ngô Nông yếu đuối: Nếu như ở kỳ nghỉ hè…., hiệu quả so với thời gian khác gấp nhiều lần.

Bá vương cầm thú: Lười.

Ngô Nông ngồi trước máy tính thở dài một tiếng, mình quả nhiên chán người này, lấy một tờ giấy, trên khuôn mặt nàng từ đuôi lông mày cho đến khóe miệng cũng phiếm cay đắng.

Làm công việc của ngày hôm nay thật tốt, sau đó thật sớm tan làm.

“Hôm nay nói chuyện với tiểu Hứa có tiến triển gì không?” Tổng biên tập vừa đi ra khỏi phòng làm việc đã túm ngay lấy cô, Ngô Nông nhìn xung quanh một chút, toàn bộ phòng làm việc chỉ có mình đang đứng, chỉ có thể trách sao lúc này mình quá cao.

Ngô Nông cẩn cẩn thận thận trả lời, “Nói chuyện với cô ấy, cô ấy nói không có ý định này.”

“Thế thôi à?”

“Thế thôi ạ.” Mỉm cười, giữ vững nụ cười, nụ cười chính là vũ khí tốt nhất.

Tổng biên trợn mắt, “Cô tiếp tục cho tôi.”

“Cháu sẽ cố gắng.” Ngô Nông hoàn toàn lên tinh thần, ở trước mắt tổng biên đứng thẳng tắp.

Tổng biên tập rời đi, cô biến thành một quả bóng bay xì hơi, bẹp lép.

Hy vọng là cô đi làm công việc chứ không phải là công việc làm nàng. Quá đáng thương…. Hu hu….

Cập nhật trạng thái QQ, “Có dùng hết dũng khí cũng chỉ là con cọp giấy.”

Sau đó xuống ca về nhà.

Về nhà còn có chuyện đáng sợ hơn đang chờ nàng.

Chủ nhà mà nàng thuê phòng hiện đang đứng ở trước cửa phòng, dán một tờ giấy lên cánh cửa, “Ngô tiểu thư, bởi vì con gái tôi trở về, phòng ốc muốn thu lại, mời cô chuẩn bị dọn nhà.”

“Là ý gì?” Ngô Nông trợn trờn mắt, phát hiện mình học hành bao nhiêu năm là vô ích, có mấy chữ trên tờ giấy mà cũng không hiểu nổi.

“Ngô tiểu thư, cuối cùng cũng về rồi. Tôi có việc phải nói với cô.” Chủ cho thuê nhà nhìn thấy cô liền mỉm cười, tờ giấy đang chuẩn bị dán xong lên cửa cũng lột xuống, đặt vào tay cô.

Mây đen bay đến che phủ đỉnh đầu Ngô Nông, cô đoán được chủ nhà muốn nói gì, nhưng mà cô hận mình không thể bịt kín lỗ tai lại để không nghe thấy gì.

“Con gái tôi từ nước ngoài trở về, phải về đây ở, cho nên không thể tiếp tục cho thuê phòng. Tiểu Nông hiêu ý tôi không?”

“Hiểu rõ.” Ngô Nông gật đầu, nội tâm đã bắt đầu tí tách mưa.

Thà rằng cố tình gây sự không biết xấu hổ, như vậy là có thể đem căn phòng vừa tiện nghi vừa gần chỗ làm này giữ lại.

Nếu như bị đuổi đi rồi, phải đi nơi nào mới tìm được một căn phòng thứ hai như vậy a!
Cứu mạng….. Nàng mở cửa, cắm đầu cắm cổ đi vào trong nhà, nhìn căn phòng quen thuộc, tường không còn trắng, bóng đèn nho nhỏ, mỗi một góc đều vô cùng quen thuộc.

Ở thế kỷ 21, một đất nước từ thường thường bậc trung đi lên giàu có như Trung Quốc, vấn đề không nhà để về như Ngô Nông là một vấn đề đơn giản.

Đáng tiếc, không có cơ quan nào chịu trách nhiệm việc này.

Ai bảo cô chỉ là một tác giả bé tí, bé tí tẹo, tí tẹo tì teo!

Thoải mái sờ không lấy tiền: Nông Nông, đừng khóc, người ta sẽ đau lòng.

Ngô Nông yếu đuối: Mình không có khóc.

Thoải mái sờ không lấy tiền: Vậy cậu khóc đi, tiện thể an ủi luôn.*sờ đầu*

Ngự tả trên cao: Tiểu Sờ Sờ, không thấy Nông Nông đang phiền sao? Đi xa một chút, để ta tới ôm Nông Nông. Đừng lo lắng, Nông Nông, đến Nghiễm Châu đi, nhà ta rất lớn, phân cho Nông Nông một phòng.

 

Bình luận về bài viết này

Bình luận về bài viết này