Kịch bản không phải như thế này – 6

Chương 6: Cái gọi là bày tỏ

Nghe nói như thế mọi người trong phòng đều ngơ ngác một chút, tâm tình của Thanh đệ dường như không tệ, mỉm cười khoát tay với Nhàn Phúc, y nhất thời hiểu ý, sắp xếp thêm bàn ghế và điểm tâm.

Nhưng mà tổng quản thái giám trẻ tuổi vẫn cảm giác có chỗ nào không đúng? Hai vị không phải đến thăm bệnh Trác thị lang sao? Sao lại giống như đến rạp hát xem kịch nhỉ……

Mắt nhìn đầu mũi chân, Nhàn Phúc thành thành thật thật đứng sau lưng Thanh đế, dù sao đây cũng không phải là vẫn đề y cần lo lắng.

“Người đâu.” Thanh đế vỗ tay nhẹ nhàng hai cái, thị vệ bên ngoài tiến vào mang theo hai cái hộp, trong đó có một cái được bọc bằng lụa sa tanh đỏ, một cái hộp gỗ trơn.

“Đây là nhân sâm ngàn năm được tiến cống, tổng cộng chỉ có hai củ. Còn có những thứ này đều là điểm tâm ngươi thích ăn, sáng nay trẫm ra lệnh cho ngự thiện phòng làm gấp, nhìn ngươi gầy thành như vậy, thật khiến trẫm đau lòng, đến, xem có hợp khẩu vị hay không? Ha ha….”

Trác Phồn cứng ngắc, xoay cổ đem mặt đánh sang một bên, “Vi thần sợ hãi, không dám nhận ưu ái lớn như vậy của bệ hạ…”

Tiếu Hàm đương nhiên biết Trác Phồn sẽ không nhận, người ta còn chưa nói xong hắn liền vui vẻ nói với Nhàn Phúc, “Nhân sâm mang về, điểm tâm thì để lại ăn.”

Trác Phồn, “………..”

Vẻ mặt của Nhàn Phúc vô cùng sùng bái mà gật đầu, thật đúng là một quân vương cần kiệm a! Nếu là người khác, thà ném đi cũng không chịu mang về a.

Ước chừng Trác Phồn quỳ đã đau chan, lập tức không thể quỳ nữa, nghiêng ngả suýt té xuống, Tiếu Hàm đã sớm chuẩn bị tốt liền bước tới, đem người đỡ lấy, nắm lấy bả vai của Trác Phồn, ‘đau lòng’ nhìn y: “Mặt đất lạnh như vậy, bên ngoài tuyết còn đang rơi, ngươi còn đang mang bệnh, tại sao lại không yêu quý bản thân mình như vậy?”

Không đợi Trác Phồn trả lời, Tiếu Hàm lại cau mày thì thầm, “Ngươi xem, phòng của ngươi đến cửa còn không có!”

Đang kịch liệt giãy dụa trong lòng Thanh đế, Lễ bộ thị lang nháy mắt cứng đờ cả người, “…….Nhờ phúc của bệ hạ, vi thần vẫn chịu được!”

Tiếu Hàm coi như không nghe thấy mấy chữ này, tiếp tục thâm tình chân thành tự thuật, “Đêm qua là trẫm không tốt, không lên lạnh nhạt với ngươi, ngươi hãy theo trẫm hồi cung đi, trẫm sẽ hảo hảo bồi thường ngươi.”

Nhớ tới lại càng thương tâm, Trác Phồn dùng hết khí lực đẩy hắn ra, mệt mỏi nói: “Bệ hạ, xin thứ cho vi thần vô lễ, đó là việc ngài nuôi chó và mèo không liên quan đến vi thần! Huống chi vi thần vẫn đường đường là một nam tử hán, những lời ngày hôm qua ngài nói, vi thần đã cẩn thận suy nghĩ, thấy rõ ràng, không nên si tâm vọng tưởng như trước nữa! Trời càng lúc càng lạnh, nhà cửa đơn sơ, bệ hạ nên sớm hồi cung để giữ gìn long thể! Tránh cho hoàng hậu nương nương quở trác vi thần mị hoặc quân vương, tội danh này, vi thần gánh không nổi!”

Gió bắc gào thét bên ngoài, thổi qua những sợi tóc hỗn độn của Trác Phồn, sắc mặt tái nhợt vì khí huyết dâng lên mà thoáng đỏ hồng.

Y vô cùng gian nan nói xong mấy lời này, cảm xúc kích động, bờ ngực phập phồng, hốc mắt thoái đỏ, quật cường trừng mắt nhìn Thanh đế, bộ dáng nhu nhược còn cố tỏ vẻ kiên cường, thật sự là nghe mà rơi lệ, gặp mà đau lòng.

Ngày bình thường Thanh đế uy nghiêm lạnh lùng, nay thấy Trác Phồn nói như vậy, lộ ra vẻ mặt đầy áy náy.

Lần này Tiếu Hàm là thật lòng áy náy, vì thế hắn cũng thật lòng thật dạ nói, “Trong cung của trẫm có cửa.”

“………..”

Cả một phòng đầy người đang trong tiết mục văn nghệ bi thương, trong nháy mắt liền rơi vào một loại trầm mặc kì quái.

Trong cổ họng của Trác Phồn cũng phát ra tiếng gì đó quái dị, không biết có phải là bị sặc nước miếng hay không.

Mà Văn vương ngồi một bên đoan chính tao nhã uống trà, đột nhiên đem ngụm trà không cẩn thận phun trở về trong chén, may mà hắn cực lực khống chế động tĩnh, Thanh đế không có chú ý tói hắn, chỉ có Nhàn Phúc thông minh tức khắc chân chó giúp hắn đổi chén trà khác.

“Khụ, ý của trẫm là,” Tiếu Hàm dâng lên một chút cảm tình, nói chậm rì rì, “Hoàng hậu ngấm ngầm làm những chuyện kia, trẫm đương nhiên biết rõ, ngươi yên tâm quên đi, mấy chuyện hại người ấy, trẫm nhất định sẽ trừng trị đầu cuối cho ngươi hết giận, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng trẫm hồi cung, trẫm cam đoan độc sủng mình ngươi, những thứ khác chỉ là dong chi tục phấn, làm sao có thể so sánh được với ngươi.”

Đoạn đối thoại vừa rồi đã đưa không khí về đúng với quỹ đạo ban đầu, Trác Phồn thở dài sâu kín nói, “Bệ hạ thứ cho vi thần thật sự không thể tin những lời này, vẫn là mời người trở về đi.”

“À, vậy được rồi!” Tiếu Hàm nhún nhún vai, không có lấy nửa điểm lưu luyến, buông tay mặc kệ người ta, bản thân một lần nữa trở lại ghế trên.

“………”

Trác Phồn còn ngẩn người không kịp phản ứng, may mắn Văn vương tự nhiên hợp thời nói chen vào, “Trác đại nhân vẫn còn chưa hết phong hàn, nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải, nếu không muốn vào cung, ở trong phủ tĩnh dưỡng cũng được, bệ hạ đã ghé thăm, người cũng đã nhìn thấy rồi, không bằng sớm hồi cung đi, bệ hạ một ngày trăm công ngàn việc, vẫn là công chuyện trong triều quan trọng hơn.”

Tuy nói Tiếu Hàm đã sớm nhớ nhung ấm lô dễ chịu cùng thảm lông mềm như nhung trong Trường Thanh điện, nhưng mà vẫn phải nói xong lời kịch đã. May mắn lời kịch chỉ còn một câu, tiếp sau chỉ là chút miêu tả, ‘thấy Văn vương thân cận với Trác Phồn mà ghen ghét dữ dội’, ‘âm thầm cáu giận’, ‘mạnh mẽ muốn đem người tiến vào trong cung’… vân vân và mây mây tâm trạng.

Vì thế, đi sớm cũng là đi, đi muộn cũng là đi, Tiếu Hàm trực tiếp hướng bên ngoài đi, một bên không mặn không nhạt nói một câu, “Văn vương, Trác Phồn là người của trẫm, tốt nhất ngươi nên thức thời cách xa một chút, Trác Phồn, trẫm nói sẽ bồi thường ngươi, nhất định sẽ làm được.”

Lời vừa nói xong, cả người đã sớm đi xa tít, hai người kia có nghe thấy hay không quả là một vấn đề, mấy lời này, quả thực chẳng khác nào đang nói với không khí.

Hắn đi đến góc rẽ của hành lang, ra lệnh cho tùy tùng ra ngoài cổng đợi, trên tường là một cửa sổ giấy, Tiếu Hàm ai thán trong lòng một tiếng, ngày hôm qua là Trác Phồn đứng ở góc tường, ngày hôm nay đến phiên mình.

Chẳng lẽ kế tiếp bên trong sẽ trình diễn GV?

Tình yêu be bét, tinh thần hư không, tiểu thụ ở một bên kêu không cần không thể, một bên là si tình nam phụ công thâm tình an ủi công với một màn bá vương ngạnh thượng cung, sau đó ‘ỡm ờ’, ‘vô lực bị áp’ lăn lộn trên giường????

Sau đó lại đến thụ sống chết không muốn, tâm như chết bụi không có biểu tình gì, sau đó nam phụ công liền liền ‘tràn đầy áy náy nưng không chút nào hối hận mà cưỡng bức tiểu thụ’, ‘càng thêm yêu thương hơn nữa thề đem tiểu thụ đoạt lấy từ tay nam chính công’….

Nội tâm của tiểu thụ vô cùng rối rắm mà nghĩ đến tra công, nhưng thân thể lại ‘không thể không’ hưởng thụ kích thích của si tình nam phụ công thế nọ thế kia, hơn nữa còn suy nghĩ ‘Kỳ thật người này đối với mình một mảnh chân tình cuồng dại mà không được đáp lại, mình tuy rằng không thương hắn, nhưng cũng không trách hắn’…. suy tư vô cùng logic.

Tiếu Hàm ác ý phỏng đoán, dù sao kịch bản đều là như thế cả!

Con mẹ nó, lão tử làm ngươi một lần thì chính là đùa bỡn tình cảm của ngươi, thương tổn tự trọng của ngươi, quay đầu liền trở mặt, bị nam phụ công thượng thì lại tình nguyện, lại còn đồng tình đáng thương???

Làm một tra công thật sự chẳng dễ dàng chút nào a!

Tiếu Hàm âm trầm đối mặt với cái cửa giấy, chọc một cái lỗ, dù sao cũng là biểu diễn miễn phí, tội gì mà không nhìn.

Đối với hành động đáng khinh của Thanh đế, hai người trong phòng đương nhiên không biết gì cả. Lúc này Trác Phồn đang ngồi trên giường, đưa lưng về phía Thanh đế, đầu hơi cúi cúi, Văn vương đứng ở bên giường, miệng chậm rãi an ủi, “Bổn vương không nên quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, nhưng gặp ngươi thống khổ như vậy, bổn vương thật sự không thể yên tâm.”

“Vương gia quan tâm như vậy, thật khiến ta thụ sủng nhược kinh, không biết Trác Phồn có phúc đức gì, có thể làm cho vương gia quan tâm như vậy?” Trác Phồn ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy thần sắc Văn vương mơ hồ, không khỏi quan tâm hỏi, “Vương gia, người làm sao vậy?”

“A, bổn vương……Bổn vương đang nghĩ đến lần đầu tiên gặp ngươi.”

Trác Phồn sửng sốt, “Chẳng phải là khi lâm triều?”

Lắc lắc đầu, Văn vương thở dài một tiếng, ngữ khí buồn buồn nói, “Haiz, xem ra ngươi đã quên, không có chuyện gì, bổn vương ghi nhớ trong lòng là được.

Thấy vẻ mặt Trác Phồn có vẻ khó hiểu, Ôn Mộ Ngôn dừng lại một lúc, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, dùng ngữ điệu mang theo hoài niệm, thản nhiên mà kể lại, “Bổn vương thật ra không phải là con trai độc nhất của phụ thân, ở dưới còn có một đệ đệ cùng cha khác mẹ, mẫu thân của hắn vốn là con gái của một đại quan trong triều, còn mẫu thân của bổn vương mặc dù là vương phi nhưng gia thế lại sa sút, thế lực nhỏ nhoi, bởi vậy mẫu tử hai người bọn ta như cái gai trong mắt bọn họ, ngầm bày mưu tính kế hại chết ta, để cho nhị đệ kia có thể thuận lợi kế thừa chức vị.

Còn nhớ rõ năm ấy, phụ thân phụng mệnh đi sứ bên ngoài, mẫu phi của ta cũng đi theo, còn ra nhiễm bệnh không thể đi xa mà ở lại trong phủ. Cho nên hai người kia nhân cơ hội này âm thầm xuống tay với ta, may mắn mẫu phi lưu lại cho ta một vài hộ vệ, cho nên mới bảo toàn được tính mệnh.

Lúc ấy bên ngoài trời mưa rất to, thân thể của ta lại bị thương nặng, chạy trốn ba ngày ba đêm, toàn thân chật vật, chạy trốn trới một ngôi miếu đổ nát, chỉ cảm thấy vừa đói vừa khát, có lẽ đã đến mức đường cùng. Mà trong ngôi miếu kia vừa lúc ấy có một người trú mưa….”

“A! Hóa ra người kia chính là…..” Nghe được đến đây, Trác Phồn mới nhớ ra mấy năm trước quả thật từng ở trong một ngôi miếu đổ nát, cứu được một nam tử trẻ tuổi, chỉ là lúc ấy đối phương cả người đầy máu, gương mặt lấm lem, căn bản không nhận ra được là ai. Không ngờ rằng, người này cùng với Văn vương phong độ nhanh nhẹn là cùng một người.

Ôn Mộ Ngôn mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói, “Đang lúc ta nghĩ mình sẽ chết, ngươi lại cho ta uống nước, còn tìm đại phu đến trị thương cho ta, nếu không có ngươi, ta chỉ sợ không thể đợi được đến lúc hộ vệ của ta tìm thấy. Ngươi đã cứu tính mạng của ta, cho nên từ lúc đó, ta luôn ghi nhớ ngươi ở trong lòng.

Những năm gần đây ta đều tìm kiếm ngươi, nhưng đều không có một chút manh mối, cho đến ngày lâm triều gặp ngươi, ngươi có biết lúc ấy ta kinh hỉ cỡ nào?”

Nói xong, Văn vương ôn nhu đưa tay chạm lên khuôn mặt Trác Phồn, tình cảm nói, “Ngươi ở bên ta khi ta bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất, mang đến cho ta ý chí sinh tồn và hi vọng, khi đó ta đã nhận ra, ta đã……..”

Nói tới đây, Ôn Mộ Ngôn đột nhiên giống như băng ghi âm bị kẹt phải ngừn lại một chút, khuôn mặt trở nên tái nhợt, hắn đặt tay lên ngực rồi mới nói tiếp, “….. Đã yêu ngươi không cách nào dứt bỏ.”

Trác Phồn kinh ngạc trừng lớn mắt, đỏ mặt không biết nói cái gì.

Tiếu Hàm đứng ngoài cửa sổ nghe lén, khóe miệng co quắp lại, trong lòng cười lạnh, mới bố thí cho ngươi vài giọt nước mà ngươi đã như thế rồi. Sao người này không suy nghĩ đến mấy hộ vệ vì hắn mà hi sinh mạng sống nhỉ???

Hắn thật sự chịu không nổi giọng điệu văn nghệ này nữa rồi, da gà nổi lên đầy người, vô cùng hối hận vừa nãy ăn quá nhiều điểm tâm, bây giờ chúng nó đang ở trong dạ dàu làm phản.

Ở trong phòng, Ôn Mộ Ngôn còn đang thâm tình bày tỏ, “Vốn nghĩ cả cuộc đời này sẽ nắm tay ngươi mà bước đi, ai ngờ ông trời trêu ngươi, sắp xếp cuộc gặp gỡ này, nhưng lần lày ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn ngươi biến mất trước mắt ta nữa đâu…….”

Không biết có phải Tiếu Hàm nhìn nhầm hay không, tựa hồ sắc mặt của Ôn Mộ Ngôn trở nên tái nhợt, biểu cảm có chút cứng ngắc.

“……Nếu không có ngươi, cuộc sống này của ta sẽ trở nên vô cùng đen tối, chẳng có gì thú vị, cho dù lấy cả thiên hạ này bày ra trước mắt của ta, cũng không bì nổi với…..”

“Không bì nổi với một cái nhíu mày của ngươi……”

“Một cái nhíu mày thôi………”

Ôn Mộ Ngôn càng nói càng gian nan, cố gắng nói xong, nói xong, liền ói ra…..

Liền ói ra…..

Ói ra……….

……

“Vương gia người làm sao vậy?!” Trác Phồn hoàng sợ nhìn người vừa mới còn khỏe mạnh tâm sự Văn vương bỗng nhiên bắt đầu sùi bọt mép, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Ngoài phòng Tiếu Hàm cũng bất ngờ, chẳng lẽ vì mấy lời quá ghê tởm mà ói ra sao?

Lại thấy Ôn Mộ Ngôn nhanh chóng khôi phục lại, nhanh chóng lấy trà súc miệng, sau đó vỗ mặt, đem hình tượng điều chỉnh lại cho phù hợp hoàn cảnh, rồi mới xấu hổ cười với Trác Phồn, “Thật xin lỗi, có thể ăn phải cái gì hỏng rồi, hơi hơi buồn nôn, hoàn toàn không sao cả…”

“À, vương gia không có việc gì là tốt rồi.” Trác Phồn yên lòng, thần sắc trở nên thê lương, hạ mi mắt, thâm tình nói, “……..Không phải không biết tâm ý của vương gia, nhưng nay ta đã không còn chút tâm trạng nào để quan tâm chuyện đó nữa rồi, thật sự không có cách, cũng không muốn khiến người thương tâm….”

Hai mắt của Tiếu Hàm có thể thấy ngay mặt của Ôn Mộ Ngôn, hắn thề rằng tuyệt đối không có hoa mắt, hắn rõ ràng thấy Ôn Mộ Ngôn không hề liếc mắt đến Trác Phồn!

Miệng vẫn ôn nhu nói, “Không muốn nghĩ thì đừng nghĩ, yên tâm, bổn vương sẽ tuyệt đối không giống như người nọ phụ tình cảm của ngươi.”

Nói xong, chỉ thấy khuôn mặt vặn vẹo của Ôn Mộ Ngôn nâng tay xoa đầu Trác Phồn, người phía dưới kinh ngạc một chút, không được tự nhiên muốn tránh đi, lại bị Ôn Mộ Ngôn đè lại hai vai, làm bộ muốn hôn.

“Vương gia không thể! Vương, vương gia, cầu người buông…. ưm…. không cần……… đừng mà…….”

Tuy rằng miệng không ngừng nói, nhưng mà mấy cái đẩy tay của Trác Phồn không khác nào thiếu nữ thêu hoa, đễ dàng bị Ôn Mộ Ngôn đè lại, Thanh đế dán mắt vào trên cửa sổ, nhìn thấy hai người kia kêu lên thân mật, thuận tiện âm thầm tự nói trong lòng, sức lực của Ôn Mộ Ngôn không hề nhỏ, mà sao lúc này lại cứ cứng đơ ra như vậy? Đồng chí Tiểu Trác rõ ràng chỉ có chút sức lực cỏn con mà giãy dụa, lại có thể thoát khỏi vòng tay của Ôn Mộ Ngôn.

Có điều, một lát sau, Trác Phồn đã bị Văn vương chặn lại, vô lực bị áp trên giường, chỉ còn ai oán thở dài.

Bình luận về bài viết này

3 bình luận

  1. hahhahaha, Mộ Ngôn diễn đến ói luôn!!

    Trả lời
  2. 2 anh gian phu dâm phu trời sinh hợp nhau không chịu được

    Trả lời
  3. Tội nghiệp Ôn ca quá!

    Trả lời

Bình luận về bài viết này